TRẦN DẦN - ĐI VỀ MẤY NẺO CHÂN MÂY
Thi sĩ từng tuyên bố:Hãy sống như những con tàu phải lòng muôn hải lý – mỗi ngày bỏ sau lưng nghìn-hải-cảng-mưa buồn;vậy mà phải chua xót đau đớn thốt lên:Tôi khóc những người bay không có chân trời – lại khóc những chân trời không có người bay… Và hơn thế:sao cho tôi nhiều xương sống thế? – trước quyền không biết lom khom. Thế mới biết sống làm người mới khó làm sao! Lại càng khó hơn khi sống như một THI SĨ.
Với thi sĩ,sống đồng nghĩa với thơ:thơ với tôi như tôn giáo không nhà thờ,không giáo chủ,chẳng tăng sư – Tôi vẫn chốt ở đền Bay-On chữ –Thơ là mạng sống,là lý lịch thật đời tôi. Thi sĩ có tâm nguyện:Người thơ – không rắc nước hoa – lên những bông hoa mình trồng. Tín điều ấy ám ảnh thường trực suốt cuộc hành trình thơ đầy khổ nạn:tôi như có lời hứa chưa xong – có lời nguyền chưa trọn – có câu thề còn trăn trở nơi tim – thơ là trò rồ của những kẻ như tôi…
Điều gì khiến cho thi sĩ vượt qua cảnh ngộ:họ cứ vu oan mặt trời ngủ? Phải chăng thi sĩ đã nhận chân được:đố ai chọc mắt các vì sao? Tự thẳm sâu lòng mình thi sĩ nhận ra:tôi có nghèo đâu,trăng sao lủng liểng – mây phơi dằng dặc khắp chân trời – hương hoả của tôi kho nào chứa xuể –ê hề vũ trụ sao bay… và đã tự biết:ôi chiếc lá vàng trong bát ngát càn khôn…
Thi sĩ cô độc sống,kiêu hãnh sống trong một vùng thơ tên gọi không lời. Thi sĩ lặng lẽ làm một cuộc lữ trình:đường đi tít tắp chân trời,đường về mấy nẻo chân mây…
*Ghi chú:những chữ in nghiêng được trích từ thơ của nhà thơ Trần Dần
TRẦN NGỌC TUẤN
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét