Thứ Tư, 30 tháng 3, 2011

TRẦN NGỌC TUẤN : LƯU QUANG VŨ - BAY GIỮA TRỜI LẬN ĐẬN

NHÀ THƠ LƯU QUANG VŨ





LƯU QUANG VŨ – BAY GIỮA TRỜI LẬN ĐẬN




Trong đêm sâu chẳng có một ngôi sao, con ong bay giữa trời lận đận. Bay theo đường sáng hắt ra từ những cây nến : không phải nến run rẩy nắp quan tài – kẻ giết người ngủ yên trên giường nệm – không phải nến trên bàn thờ - mọi thần thánh đã trơ gỗ mục – những cây nến trong suốt – sáng trên bàn tay em




Trong đêm sâu, con ong bay qua thời đau khổ chung quanh đều đổ nát – nỗi cô độc đen ngòm như miệng vực… Bay qua hải cảng không có tàu cập bến… Bay qua nỗi cô đơn rồ dại của hồn mình… Bay qua… Bay qua… Để cuối cùng vẫn gặp biển khơi…và ban mai trong mắt những con




Trong đêm sâu với nỗi hoang mang lạc đường bay, xa xa con bò gầy đói cỏ - đi trên đồng mê man, con ong phải tìm về bếp lửa – xem trẻ mục đồng – múa trong tượng gỗ - những đôi vợ chồngcởi áo cho nhau… để thắp lên tia hy vọng : nơi ấy em về mưa sẽ tạnh – hoa cúc nở vàng trên cánh tay






TRẦN NGỌC TUẤN




Ghi chú : những chữ in nghiêng được trích từ thơ của nhà thơ Lưu Quang Vũ

Thứ Ba, 22 tháng 3, 2011

TRẦN NGỌC TUẤN : HOÀI ANH - ĐI DƯỚI TẦNG NGÀY

NHÀ THƠ HOÀI ANH & TRẦN NGỌC TUẤN (bên trái)





HOÀI ANH – ĐI DƯỚI TẦNG NGÀY


Đi dưới tầng ngày, thi sĩ lắng nghe tiếng đàn bầu như lời thiêng sông núi : có tiếng láy nào như tiếng láy này không – kéo dài suốt bốn ngàn năm dũng khíMột sợi dây nói thay ngàn tiếng nói… Tiếng la đà cành trúc quệt trăng thâu…Đi dưới tầng ngày, thi sĩ lắng nghe tiếng trống chèo rung – ngàn đời như tiếng đất – tiếng trống đồng mở nước – tiếng trống đêm hội quân – tiếng trống xuân đồng khởi…Tiếng trống chèo vang trong đêm cháy bùng ngọn đuốc – lửa hoa bay dọc đường…

Đi dưới tầng ngày, thi sĩ dừng chân trên đỉnh Côn Sơn; thấp thoáng đâu đây đường gươm nắng loáng giữa trời của một thời Bình Ngô mười năm nằm gai nếm mật. Bên tấm bia mờ rêu xanh hồn thi sĩ thanh thản bởi oan kia theo nước xuôi dòng – sáu trăm năm sáng thêm lòng Ức Trai. Đi dưới tầng ngày, thi sĩ chợt ngộ ra : chưa đọc Nguyễn Du ta chỉ thấy cỏ non xanh rợn chân trời – Đọc Nguyễn Du ta biết thương người nằm dưới dàu dàu ngọn cỏ… Niềm thương cảm nhiều lần hơn thế lại trào dâng khi hồn thi sĩ chạm vào hồn thơ Yên Đỗ : Đâu tảng đá ông in dấu dép – đâu mái đình ông ghép vần thơ – bàn cờ ông được hay thua – cờ không còn nước mà ông nghẹn vần…

Đi dưới tầng ngày, thi sĩ hóa thân vào vai diễn viên chèo để cảm hết nỗi đau kiếp người : Ru con, tiếng kệ nghẹn lời – chết đi, môi thoảng nụ cười hoa sen – mắt điên loáng sắc ánh đèn – tay vò chéo áo nát nghìn duyên tơ…Không dừng lại ở mức cảm thông với đồng loại, thi sĩ mong muốn dưới tầng trời chỉ còn màu xanh tự do và ánh sáng hạnh phúc. Đi dưới tầng ngày, thi sĩ dấn thân như người lao công tung nhát chổi : cái đẹp nhất thời lẫn cùng rác rưởi – vĩnh cửu nằm trong nhát chổi lao công – tôi quý những người không có phần trên bàn tiệc – vẫn khoan thai quét dọn sạch trong đời…

Đi dưới tầng ngày, thi sĩ thắp đời mình như mẩu nến – chắt chiu hơi nóng lửa ban đầu – vừa run rẩy sáng vừa rơi lệ… Thi sĩ dấn thân vào cuộc đời như gió vào trận bão. Bão rồi sẽ tan để lại bầu trời xanh trong, thơm ngát hương dạ lan trên 99 ngọn núi mãi thì con gái…


TRẦN NGỌC TUẤN


Ghi chú : những chữ in nghiêng được trích từ thơ của nhà thơ Hoài Anh

Chủ Nhật, 20 tháng 3, 2011

TRẦN NGỌC TUẤN : NGUYỄN LÂM - LANG THANG TRÊN ĐƯỜNG GIÓ







NGUYỄN LÂM – LANG THANG TRÊN ĐƯỜNG GIÓ


Đã có một thời thi sĩ bình an trong lều cỏ, nơi tình yêu đang lên ngôi trong mắt em mênh hơn trời thẳm… Em trong anh…tóc xõa mây vần – áo hanh vàng – xênh xang bán nguyệt… Xa xa thung lũng vàng chân chim, đâu đây thầm thầm tiếng lá – lạ một đường tóc rộn mây

Đã có một thời thi sĩ bất an trong căn nhà lệch tâm nội thất – rui kèo ngộ nhận – ngói âm dương trên mái váo vênh… Bao phiền muộn dâng trào bởi ngồi bên nhaukhông nhận ra nhau. Không nhận ra nhau để rồi ly tán, để rồi sầu hận, để rồi cất lên câu hát cũ đi tìm thương nhớ cũ, để rồi người người về - sao anh ra đi…

Thi sĩ lang thang trên đường gió, nghêu ngao khúc du ca mà buồn cho phận bạc, mà thương cho hình hài thênh thếch man man, mà thao thức trong khuya sóng, mà giăng giăng với lan hè cùng sắc huệ, mà ngổn ngang vỏ đời – tiếng cười rơi – chân trời trong đáy mắt …

Trong lều cỏ vách sương hoang sơ bên đường gió … thi sĩ kết hoa thơm, cỏ lạ, hoa dại, cỏ hèn… thành những vòng thơ tự mình chiêm ngưỡng…


TRẦN NGỌC TUẤN


Ghi chú : những chữ in nghiêng được trích từ thơ của nhà thơ Nguyễn Lâm

Thứ Ba, 15 tháng 3, 2011

TRẦN NGỌC TUẤN : TRẦN HUYỀN TRÂN - MƯA BAY TRẮNG LÁ RAU TẦN







TRẦN HUYỀN TRÂN – MƯA BAY TRẮNG LÁ RAU TẦN


Dẫu biết rằng : biệt ly là để lòng đi qua lòng, và xa nhau gió ít lạnh nhiều – lửa khuya tàn chậm, mưa chiều đổ nhanh ; hơn thế nữa : lá đi để vóc cây gầy nhớ thương… nhưng không có lực cản nào ngăn được bước chân phiêu lãng của thi sĩ. Thi sĩ như làn mây trắngrời kinh thành lững thững đi. Kinh thành như lồng son chật hẹp làm sao giam nổi cánh chim trời : thôi nhé về đi, tôi đi đây – cây nào có gió không thèm lay – chim nào có cánh không thèm bay – lòng nào có máu không thèm say…

Thi sĩ giờ ngược ngược xuôi xuôi – rót vào lòng khắp tình người hợp tan – chiều nay chiều dệt mưa vàng – tôi buồn trông bóng nắng tàn trong mưa… Và mưa bay trắng lá rau tần


TRẦN NGỌC TUẤN

Ghi chú : những chữ in nghiêng được trích từ thơ của nhà thơ Trần Huyền Trân

Thứ Bảy, 12 tháng 3, 2011

TRẦN NGỌC TUẤN : HUY CẬN - THẮP NGỌN LỬA THIÊNG





HUY CẬN – THẮP NGỌN LỬA THIÊNG

Thi sĩ thắp ngọn lửa thơ để sưởi ấm trái tim có nỗi buồn cố hữu, mênh mang từ vạn kiếp : cô hồn vạn thuở buồn đơn chiếc – có lẽ đêm nay cũng ngủ nhờ; thắp lên ngọn lửa thơ để sưởi ấm trái tim cô đơn giữa bể dâu trần thế, nỗi cô độc đã thầm ghi trên trán – lòng lạc loài ngay từ thuở sơ sinh…Những hạt buồn, hạt cô đơn va chạm làm nên phản ứng nhiệt hạch của nỗi sầu nhân thế : tương tư đôi chốn tình ngàn dặm – vạn lý sầu lên núi tiếp mây

Thi sĩ thắp lên ngọn lửa thơ để vinh danh một tình yêu thanh khiết : nắng chia nửa bãi chiều rồivườn hoang trinh nữ xếp đôi lá rầu; để vinh danh một tình yêu say đắm : em lùa gió biếc vào trong tóc – thổi lại phòng anh cả núi non; để vinh danh một tình yêu ảo mờ mộng mị : chiêm bao thỉnh thoảng em về - mắt còn tỏa mộng cuồng mê thuở đầu…

Thi sĩ thắp lên ngọn lửa thơ, đi dọc sông dài, trời rộng, bến cô liêu để nghe sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp – con thuyền xuôi mái nước song song; lòng thi sĩ dờn dợn vời con nước – không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà…

Với thi sĩ, ngọn lửa thơ cũng chính là ngọn lửa thiêng . Ngọn lửa thiêng thắp lên niềm tin yêu với cuộc đời; ngọn lửa thiêng giúp tâm hồn thi sĩ hòa hợp với thiên nhiên. Trong một lần trước biển, với tất cả buồn vui âm âm mà mãnh liệt về thân phận con người, với tất cả khắc khoải ưu tư về sự hữu hạn của kiếp người so với sự vô hạn của thiên nhiên, thi sĩ bộc bạch : bãi biển cuối hè dần vắng lặng – vô tâm biển vẫn đẹp tưng bừng – mai đây ta vắng, đời không vắng – vũ trụ điềm nhiên đẹp dửng dưng… Nhưng nhân loại không bao giờ dửng dưng trước CÁI ĐẸP và ngọn lửa thiêng kia có thể sáng mãi, điềm nhiêm đẹp cùng vũ trụ…



TRẦN NGỌC TUẤN

Ghi chú : những chữ in nghiêng được trích từ thơ của nhà thơ Huy Cận