Hoàng Cầm – Dong Thuyền Tình Trên Dòng Mê Ly
Trần Ngọc Tuấn
Trên dòng mê ly, thi sĩ dong chiếc thuyền tình dáng lá Diêu bông xuôi miền Kinh Bắc. Thao thức trắng đêm : Cúi lạy mẹ, con trở về Kinh Bắc – chiều xưa giẻ quạt voi lồng – thân cau cụt vẫy đuôi mèo trắng mốc – chuồn chuồn khiêng nắng sang sông (đêm Thổ) . Về Kinh Bắc phải đâu con nghẹn khóc – con không cười – con thoảng nhớ thoảng quên (đêm Kim) . Về Kinh Bắc phải đâu con nhắm mắt – gài mảnh gương giàn thiên lý đợi tua rua (đêm Thủy). Về Kinh Bắc tìm chơi đàn kiến lửa – ngón tay di sợi chỉ nâu (đêm Hỏa) . Về Kinh Bắc phải đâu con hé miệng – khế chua vôi bột lòng tay ( đêm Mộc).
Trên dòng mê ly, thi sĩ dong chiếc thuyền tình dáng lá Diêu bông xuôi miền Kinh Bắc. Trắng đêm Quan họ : Mẹ xưa dối bà, con nay dối mẹ - Tình không dối được nhịp cầu…Còn gì đẹp hơn : Mở hội hôm nay – đồi rộng cỏ thơm – sánh giọng so lời – mắt giếng sâu nhìn nhau đằng đẵng – tiếng hát bao ngày nín trong miệng đắng – đến nay có thỏa mộng ngày xưa? Sau tiếng hát giã bạn là đời thực với bao trắc ẩn : Đến đâu là cõi không đày ải – đôi mảnh hồn xanh lạc lối về? Thi sĩ phải đau đớn thốt lên : Thôi đợi sang chiều sương rủ khói – lơ thơ che mặt thẹn sông Cầu – một lời quan họ bay lên dốc – sao cứ dìm nhau xuống vực đau…
Trên dòng mê ly, thi sĩ đã tìm thấy Lá, chiếc lá Diêu bông định mệnh. Chiếc Lá không làm nên hạnh phúc như lời nguyền, bởi Chị lắc đầu – trông nắng vãn bên sông… Chị cười, xe chỉ ấm trôn kim… Xòe tay phủ mặt – Chị không nhìn... Thi sĩ đi đầu non cuối bể với tâm trạng nhớ con bướm trắng dập vùi mà thương – chuyện đời ư ? vạn nẻo đường – cứ lang thang mãi biết phương nào về… Thi sĩ mải đi : Trời Vu Lan vắng trăng sao – ru em lần nữa ngọt ngào hương mê… Thi sĩ đi đến tận cùng dòng mê ly bởi đi cũng là sự giải thoát kia mà…
Ghi chú : những chữ in nghiêng được trích từ thơ của nhà thơ Hoàng Cầm
Trần Ngọc Tuấn
Trên dòng mê ly, thi sĩ dong chiếc thuyền tình dáng lá Diêu bông xuôi miền Kinh Bắc. Thao thức trắng đêm : Cúi lạy mẹ, con trở về Kinh Bắc – chiều xưa giẻ quạt voi lồng – thân cau cụt vẫy đuôi mèo trắng mốc – chuồn chuồn khiêng nắng sang sông (đêm Thổ) . Về Kinh Bắc phải đâu con nghẹn khóc – con không cười – con thoảng nhớ thoảng quên (đêm Kim) . Về Kinh Bắc phải đâu con nhắm mắt – gài mảnh gương giàn thiên lý đợi tua rua (đêm Thủy). Về Kinh Bắc tìm chơi đàn kiến lửa – ngón tay di sợi chỉ nâu (đêm Hỏa) . Về Kinh Bắc phải đâu con hé miệng – khế chua vôi bột lòng tay ( đêm Mộc).
Trên dòng mê ly, thi sĩ dong chiếc thuyền tình dáng lá Diêu bông xuôi miền Kinh Bắc. Trắng đêm Quan họ : Mẹ xưa dối bà, con nay dối mẹ - Tình không dối được nhịp cầu…Còn gì đẹp hơn : Mở hội hôm nay – đồi rộng cỏ thơm – sánh giọng so lời – mắt giếng sâu nhìn nhau đằng đẵng – tiếng hát bao ngày nín trong miệng đắng – đến nay có thỏa mộng ngày xưa? Sau tiếng hát giã bạn là đời thực với bao trắc ẩn : Đến đâu là cõi không đày ải – đôi mảnh hồn xanh lạc lối về? Thi sĩ phải đau đớn thốt lên : Thôi đợi sang chiều sương rủ khói – lơ thơ che mặt thẹn sông Cầu – một lời quan họ bay lên dốc – sao cứ dìm nhau xuống vực đau…
Trên dòng mê ly, thi sĩ đã tìm thấy Lá, chiếc lá Diêu bông định mệnh. Chiếc Lá không làm nên hạnh phúc như lời nguyền, bởi Chị lắc đầu – trông nắng vãn bên sông… Chị cười, xe chỉ ấm trôn kim… Xòe tay phủ mặt – Chị không nhìn... Thi sĩ đi đầu non cuối bể với tâm trạng nhớ con bướm trắng dập vùi mà thương – chuyện đời ư ? vạn nẻo đường – cứ lang thang mãi biết phương nào về… Thi sĩ mải đi : Trời Vu Lan vắng trăng sao – ru em lần nữa ngọt ngào hương mê… Thi sĩ đi đến tận cùng dòng mê ly bởi đi cũng là sự giải thoát kia mà…
Ghi chú : những chữ in nghiêng được trích từ thơ của nhà thơ Hoàng Cầm
Trần Ngọc Tuấn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét