Thứ Bảy, 30 tháng 5, 2020

TRẦN NGỌC TUẤN : NGƯỜI VỀ

Ngôi sao nhớ ai đêm giã biệt
Nước mắt rơi nghẹn khúc sông gầy
Bến cũ người về xôn xao sóng
Sông còn xanh mà tóc trắng bay

TRẦN NGỌC TUẤN
(Trích trong tập thơ GIỮA CỎ, 1996)


Thứ Hai, 18 tháng 5, 2020

TRẦN NGỌC TUẤN : THIỀN NHÂN

Không ở chùa sao người xuống tóc
Đâu đường ngôi xưa sáng góc con người
Ai tất bật với thăng trầm xuôi ngược
Người ung dung dõi mắt phía chân trời

TRẦN NGỌC TUẤN
(Trích trong tập thơ GIỮA CỎ,1996)


Thứ Tư, 13 tháng 5, 2020

TRẦN NGỌC TUẤN : TỰ VẤN

Sông mải miết
Mơ giấc mơ biển cả
Khi là biển rồi
Sông có là sông?

Tôi lênh đênh
Mơ ngày cập bến
Khi cập bến rồi
Tôi có là tôi ?

TRẦN NGỌC TUẤN
(Trích trong tập thơ GIỮA CỎ, 1996)


Thứ Bảy, 9 tháng 5, 2020

TRẦN NGỌC TUẤN : LỜI TẠ LỖI MÙA XUÂN

Đã bao mùa xuân
Cha thả hồn vào cõi mông lung
Rượu uống quên say
Thù tạc đêm ngày
Con vọc đất nghịch cây
Mấy lần vào bệnh viện
Mẹ buồn khóc lóc
Cha dọa bỏ nhà đi...

Nay xuân đến
Con vừa tròn năm tuổi
Đối diện trang thơ
Tạ lỗi với con mình

TRẦN NGỌC TUẤN
(Trích trong tập thơ GIỮA CỎ, 1996)