Thứ Sáu, 1 tháng 7, 2011

TRẦN NGỌC TUẤN : ĐOÀN VĂN CỪ - TRÊN ĐƯỜNG VỀ QUÊ MẸ






ĐOÀN VĂN CỪ - TRÊN ĐƯỜNG VỀ QUÊ MẸ


Thật diễm phúc cho những ai được một lần trong đời cùng Mẹ về thăm quê ngoại của hai thân để nhận họ : thúng cắp bên hông nón đội đầu – khuyên vàng, yếm thắm, áo the nâu – trông u chẳng khác thời con gái – mắt sáng, môi hồng, má đỏ au…

Quê Mẹ hiện lên trong nắng xuân : đàn chim sẻ nép mình qua kẽ sậy – tia nắng hồng đốt cháy hạt sương trong – con trâu đen chúi mũi đứng bên đồng – cứ liếm mãi nắng vàng trên cỏ biếc ; vẻ đẹp càng huyền ảo khi : chú bò nằm ngốn cỏ ven sông – như đương nhai một ý nghĩ lạ lùng…

Quê Mẹ hiện ra trong bức tranh chợ Tết đầy màu sắc tươi nguyên nhưng không kém phần kỳ ảo, có lẽ do thiên nhiên còn hoang sơ ảo diệu và lòng người còn chân chất hồn nhiên : dãy mây trắng đỏ dần trên đỉnh núi – sương hồng lam ôm ấp nóc nhà gianh – trên con đường viền trắng mép đồi xanh – người các ấp tưng bừng ra chợ TếtChợ Tết thật nhộn nhịp với lũ trẻ con mải ngắm bức tranh gà …cạnh anh chàng bán pháo dưới cây đaChợ Tết thật sinh động với cụ đồ nho dừng lại vuốt râu cằm – miệng nhẩm đọc vài hàng câu đối đỏ - bà cụ lão bán hàng bên miếu cổ - nước thời gian gội tóc trắng phau phau…

Thời gian làm vật đổi sao dời, cảnh giới không còn như ngày xưa nhưng Quê Mẹ mãi mãi là miền tâm linh để những đứa con chân quê hành hương chiêm bái. Mỗi lần hành hương là một lần tâm hồn được thanh lọc sau mịt mù ô trọc trần gian.


TRẦN NGỌC TUẤN


Ghi chú : những chữ in nghiêng được trích từ thơ của nhà thơ Đoàn Văn Cừ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét