Thứ Ba, 19 tháng 7, 2011

TRẦN NGỌC TUẤN : NGUYỄN XUÂN THÂM - THẮP KHUYA GỌI TRẦM






NGUYỄN XUÂN THÂM – THẮP KHUYA GỌI TRẦM


Trên con đường run rẩy thơ, với bàn chân bé nhỏ mà ghê gớm, với trái tim dầu dãi như là cỏ… Thi sĩ lang thang mai thượng du nay đang biển mù để tìm câu thơ trời cho

Câu thơ trời cho đôi khi đẹp như một bức tranh : nắng mới nhà em nắng mới non – hoa câu như nắng rụng quanh vườn… nhưng còn gì ngậm ngùi hơn khi vườn nhà mẹ mất không còn nữa – anh thiếu quê hương nơi cố hương…

Câu thơ trời cho đôi khi mang hình vết son trong một chiều Paris huyền ảo : Nếu không có cuộc chia xa – em ơi chiều ấy chỉ là chiều thôi – ngô đồng từng lá cứ rơi – sông Seine cứ chảy dưới trời, em đi…

Câu thơ trời cho đôi khi buồn như đêm Huambo – Angola một thời khẹt nồng thuốc súng : hoang vu rừng trước kéo về - câu ca bộ lạc tái tê cả hồn – chiến tranh nhịp bước mê cuồng – máu người, vỏ hộp, nỗi buồn mốc meo…

Trên con đường gian nan ngậm ngãi tìm trầm đôi khi thi sĩ gặp được thơ, trên con đường chông gai ngậm ngãi tìm thơ đôi khi thi sĩ gặp được trầm. Mới hay thơ và trầm không phải là cái quá quí hiếm với những ai dám tận hiến cho cuộc hành trình đi tìm cái Đẹp, cái ngọt ngào vĩnh hằng có tên gọi THI CA.


* Ghi chú : những chữ in nghiêng được trích từ thơ của nhà thơ Nguyễn Xuân Thâm

TRẦN NGỌC TUẤN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét