Thứ Ba, 14 tháng 6, 2011

TRẦN NGỌC TUẤN : LƯU TRỌNG LƯ - NGƠ NGÁC MỘT MÙA THU











Thi sĩ ngơ ngác như nai vàng đạp lên lá vàng khô. Cái ngơ ngác quý hiếm như ân sủng của Đấng Tạo Hóa ban tặng cho những ai được chọn làm thi sĩ.




Không ngơ ngác sao được khi: nghiêng nghiêng mái tóc hương nồng – thời gian lặng rót một dòng buồn tênh...




Không ngơ ngác sao được khi: sớm vin cành liễu so màu tóc – chiều ngắt hoa lê đọ nụ cười




Không ngơ ngác sao được khi: Ta biết người với người còn dạ sói – trong đêm đen còn nhe trắng hàm nanh…




Thi sĩ ngơ ngác nhưng không hề thờ ơ nên đi giữa vườn nhân dạ ngẩn ngơ – vì thương người lắm, mới say thơ; thi sĩ muốn hôn tất cả hoa cùng nụ – tưởng gió ngàn xa thoảng tới đây thì điều ấy cũng không lấy gì làm lạ.




Trước giờ chia tay với trần gian yêu quí để về với thế giới bên kia, thi sĩ vẫn còn ngơ ngác : Trời đã về chiều – buồn tà, vơ vẩn tà – ta đi tìm ai – bây giờ? – ai tìm ta nổi? – trăm khóa không giữ nổi ta – ta như con chim giữa trời – vô ích ! vô ích ! vô ích ! – không ai giữ nổi ta hết – ta đi tìm người ta yêu…




Mùa thu mới lại về, bóng ai như thi sĩ đang ngơ ngác đạp lên lá vàng khô
________
Ghi chú: những chữ in nghiêng được trích từ thơ của nhà thơ Lưu Trọng Lư












TRẦN NGỌC TUẤN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét