Thứ Bảy, 18 tháng 6, 2011

TRẦN NGỌC TUẤN :HỒ DZẾNH - BÂNG KHUÂNG MÀU CHIỀU


















HỒ DZẾNH – BÂNG KHUÂNG MÀU CHIỀU


Trong màu chiều khó làm khuây, với tâm thế lòng mình là rừng, hồn mình là mây, thi sĩ như chim rừng quên cất cánh đậu bên ngõ hạnh mấy mùa quen nét thắm – nở bừng khi thoáng bóng hoa lê…

Trong một thoáng ngập ngừng giữa trời không nắng cũng không mưa – chỉ hiu hiu rét cho vừa nhớ nhung , thi sĩ tự nhủ : em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé – để lòng buồn tôi dạo khắp trong sân… Cái nghịch lý : tình mất vui khi đã vẹn câu thề - đời chỉ đẹp khi còn dang dở - thơ viết chớ xong, thuyền trôi chớ đỗ - cho nghìn sau…lơ lững…với nghìn xưa… mãi mãi ám ảnh những ai hơn một lần muốn vén bức màn chiều tâm linh bâng khuâng huyền ảo của thi nhân.

Tự dặn lòng : đừng mong ước cả thiên đường – hãy xin lấy nửa tấc vườn vắng hoa, thi sĩ thong dong về giữa xứ bâng khuâng để yêu bướm bay vô cớ, gió vèo tự nhiên; để mơ mộng : có ai bên cửa ngồi hong tóc – cho chảy lan thành một suối hương; để ngẫm ngợi chuyện ngàn sau : nát thân không nát nổi hồn – lẫn trong cái chết vẫn còn cái đau…

Bóng ai như thi sĩ đang lặng lẽ hành hương về phía CHÂN TRỜI CŨ…



TRẦN NGỌC TUẤN


Ghi chú : những chữ in nghiêng được trích từ thơ của nhà thơ Hồ Dzếnh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét