Thứ Ba, 21 tháng 6, 2011

TRẦN NGỌC TUẤN : HÀN MẶC TỬ - HỒN TRĂNG TRONG MÙA NHỚ









Hàn Mặc Tử - hồn trăng trong mùa nhớ




Trần Ngọc Tuấn

Thi sĩ chơi giữa mùa trăng , nhập hồn trong bóng nguyệt : tôi dìm hồn xuống một vũng trăng êm – cho trăng ngập trăng dồn lên tới ngực – hai chúng tôi lặng yên trong thổn thức – rồi bay lên cho tới một hành tinh …




Hành tinh mà thi sĩ bay tới có gió theo lối gió , mây đường mây – dòng nước buồn thiu , hoa bắp lay – thuyền ai đậu bến sông trăng đó – có chở trăng về kịp tối nay …

Hành tinh mà thi sĩ bay tới có trời xuân ngập tràn ánh nắng : mây hờ không phủ đồi cao nữa – vì cả trời xuân tắm nắng tươi … Thi sĩ dạo trong mùa xuân chín , vang vọng đâu đây lời cô thôn nữ hát trên đồi : ngày mai trong đám xuân xanh ấy – có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi ? lòng thi sĩ chợt bâng khuâng : chị ấy năm nay còn gánh thóc – dọc bờ sông trắng nắng chang chang

Hành tinh mà thi sĩ bay tới có tình thu bi thiết lắm thu ơi … Có ngàn trùng bóng liễu trong xanh ngắt – cảnh sắp về đông mắt lệ vơi … Có tiếng gà gáy rụng trăng đầu hạ – tôi hoảng hồn lên giận sững sờ… Thi sĩ đi trong niềm nhớ : anh đi thơ thẩn như ngây dại – hứng lấy hương nồng trong áo em ; đi trong buồn thương vô hạn : đêm nay lại giống đêm nào – nhắp xong chung rượu buồn vào tận gan ; đi trong nỗi sầu vạn cổ : lòng ta sầu thảm hơn mùa lạnh – hơn hết u buồn của nước mây ; đi trong nỗi đau xa cách : người đi , một nửa hồn tôi mất – một nửa hồn tôi bỗng dại khờ …

Trong nỗi bi thương ngất ngư trong vũng máu , thi sĩ trải niềm đau trên mãnh giấy mong manh với tất cả đam mê ,ngây dại : tôi muốn hồn trào ra đầu ngọn bút – mỗi hồn thơ đều dính não cân ta – bao nét chữ quay cuồng như máu vọt … Thi sĩ cất tiếng : anh điên anh nói như người dại – van lạy không gian xoá những ngày… Nhưng làm sao xoá được hồn thơ của thi sĩ , hồn thơ đã nhập vào trăng sao : chỉ có trăng sao là bất diệt – cái gì khác nữa thảy đi qua … Trên bầu trời thanh tịnh kia ai giống như thi sĩ suốt bốn mùa trăng mặc áo trăng

Ghi chú :Những chữ in nghiêng được trích từ thơ của nhà thơ Hàn Mặc Tử
Trần Ngọc Tuấn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét