Thứ Năm, 30 tháng 6, 2011

TRẦN NGỌC TUẤN : VŨ HOÀNG CHƯƠNG - SẦU TRẮNG ĐÊM NHỚ QUÊ







Vũ Hoàng Chương– Sầu trắng đêm nhớ quê



Trần Ngọc Tuấn

Còn gì đẹp hơn làng quê nước Việt : sao đọng kim cương sáng ngập bờ – lúa thì con gái mượt như tơ – gốc đa cổ thụ duyên còn đượm – và cái trăng vàng quá lẳng lơ … Còn gì đẹp hơn ngày vui độc lập : ba mươi sáu phố , ngày hôm ấy – là những nhành sông đỏ sóng cờ – chói lọi sao vàng , hoa vĩ đại – năm cánh xoè trên năm cửa ô … Còn gì đẹp hơn dáng thướt tha người trong mộng : hương cúc mong manh tà áo lụa – tình thu dài mãi chút dư vang … Và còn gì đẹp hơn : ai lạ ngàn thu xa tám cõi – sen vàng như động phía Châu Liêm – nao nao khói biếc hài thương nữ – trở gót hoa lê rụng trắng thềm …

Còn gì buồn hơn khi tình yêu tan vỡ : yêu một khắc để mang sầu trọn kiếp – tình mười năm còn lại mấy tờ thư … Còn gì buồn hơn giây phút phân ly : trùng lai đâu dễ hẹn kì – đò ngang một chuyến chắc gì mai sau ! Còn gì buồn hơn ván cờ đời thua đến trắng tay : ngoài ba mươi tuổi duyên còn , hết – một ván cờ thua ngả bóng chiều … Và còn gì buồn hơn tiếng ai oán bi thiết trong cõi bờ nhân gian : Phật có ngàn tay dẹp bất bình – cả nghìn con mắt chiếu vô minh – chỉ đôi tai Phật sao nghe xiết – tiếng khóc giờ đây của chúng sinh …

Thi sĩ trầm tư trong miền quê tâm tưởng đẹp và buồn . Trong một đêm :sao rụng đã tan thành nước mắt – chùa khuya lại vỡ tiếng chuông rơi lòng thi sĩ ngân rung bài ca siêu thoát : phải chăng muôn kiếp nặng nề – từ hư không tới , lại về hư không ?

Ghi chú :những chư in nghiêng được trích từ thơ của nhà thơ Vũ Hoàng Chương
Trần Ngọc Tuấn

Thứ Tư, 29 tháng 6, 2011

TRẦN NGỌC TUẤN : VŨ HOÀNG CHƯƠNG - TÌM QUÊN TRONG MEN SAY









Vũ Hoàng Chương - tìm quên trong men say




Trần Ngọc Tuấn

Trong nỗi đau tưởng chừng tuyệt vọng : lũ chúng ta lạc loài dăm bảy đứa – bị quê hương ruồng bỏ giống nòi khinh … thi sĩ thốt lên : lũ chúng ta đầu thai lầm thế kỷ – một đôi người u uất nỗi chơ vơ – đời kiêu bạc không dung hồn giản dị – thuyền ơi thuyền xin ghé bến hoang sơ … Thi sĩ chạy trốn tuyệt vọng , tìm quên trong men say : hãy buông lại gần đây làn tóc rối – sát gần đây gần nữa cặp môi điên – rồi em sẽ dìu anh trên cánh khói – đưa hồn say về tận cuối trời quên

Trong khoảnh khắc tỉnh táo hiếm hoi sau những cơn say tưởng chừng bất tận , thi sĩ nhận ra : trên nẻo ấy tơi bời , em đã biết – những tình phai duyên úa mộng tan tành và hơn thế : quanh mình phấn rụng hương rơi – cánh phiêu lưu chợt rã rời bướm hoa – tiếng cầm chưa tắt dư ba – nao nao nguồn máu lời ca vọng về …

Cuộc say nào cũng đến giờ kết thúc và còn gì thê thiết hơn : em ơi lửa tắt bình khô rượu – đời vắng em rồi say với ai ? May thay ,thi sĩ còn thơ để mà say trong miền tịch lặng , những lời thơ huyền ảo chếnh choáng men say quên quên nhớ nhớ men khói đêm nay sầu dựng mộ – bia đề tháng sáu ghi mười hai – tình ta ta tiếc-cuồng-ta khóc – Tố của Hòang nay Tố của Ai ? …

Ghi chú : Những chữ in nghiêng được trích từ thơ của nhà thơ Vũ Hoàng Chương
Trần Ngọc Tuấn

Thứ Ba, 28 tháng 6, 2011

TRẦN NGỌC TUẤN : ĐINH HÙNG - DƯỚI LÁ HOA TÌNH SỬ







Đinh Hùng – Dưới Lá Hoa Tình Sử



Trần Ngọc Tuấn

Thi sĩ đi vào lá hoa tình sử để nghe hơi thở Em hòa sương khói Đường thi; để nhận ra nàng lớn lên giữa mùa xuân hoa cỏ - nửa linh hồn u ám bóng non xanh – ngoài thiên nhiên nở bừng thân mỹ nữ - Nàng yêu ta, huyền hoặc mối kỳ tình. Em có phải người trong mộng để thi sĩ chưa gặp em, tôi vẫn nghĩ rằng : - có nàng thiếu nữ đẹp như trăng – mắt xanh lả bóng dừa hoang dại – thăm thẳm nhìn tôi không nói năng ?

Thi sĩ không thể đê mê từng buổi hoàng hôn xuống lạ kỳ - ta nằm trên cỏ lắng tai nghe – thèm ăn một chút hoa man dại – rồi ngủ như loài muông thú kia mãi được, bởi một sợi tóc đủ làm nên mê hoặc – ta đặt Em trên ngai thờ Nữ Sắc. Trong niềm khát vọng, ta ghi vào huyết sử - dưới chân Em, Thơ lạc mất linh hồn, thi sĩ nguyện : Ta sẽ chết, sẽ vì Em mà chết ! – một chiều nào tắt thở giữa môi hôn…Và xin em một phút cầm tay – rồi mai cát bụi, gót giày hư không…

Rồi mai cát bụi, rồi mai : vầng trăng xưa ngả bóng chung đôi – em đã xa như dĩ vãng rồi – tình cũng quan san từ đáy mắt – một hàng mây trắng mấy trùng khơi? Thi sĩ giã từ những đóa hoa nở mặt trời xích đạo – những làn hương mang giông tố bình sa ; giã từ ngày tháng cô độc thấy tình thương cũng mất ; giã từ những đêm hiền hậu – con chim nào kêu vẳng tiếng trần ai ; thản nhiên đi vào cánh rừng thơ huyền diệu để lại những lời thơ như những cánh hoa này rất mỏng manh – ngày mai cho gió cuốn xa cành – và ngày mai nữa, em đi dạo – sẽ gặp hồn tôi trên cỏ xanh…

Ghi chú : những chữ in nghiêng được trích từ thơ của nhà thơ Đinh Hùng

Trần Ngọc Tuấn

Thứ Hai, 27 tháng 6, 2011

TRẦN NGỌC TUẤN : YẾN LAN - TRÊN BẾN MY LĂNG









Yến Lan – Trên Bến My Lăng




Trần Ngọc Tuấn

Thi sĩ tạo ra Bến My Lăng giữa cuộc đời mơ mơ , thực thực : Bến My Lăng nằm không , thuyền đợi khách – rượu hết rồi , ông lái chẳng buông câu – trăng thì đầy rơi vàng trên mặt sách – ông lái buồn để gió lén mơn râuBến My Lăng là Bến Thơ để thi sĩ neo hồn mình suốt bao năm trần thế .

Trên Bến My Lăng ấy , có con đò nhỏ , có trăng màu áo ngọc lưu ly … Và có khế chua chị nấu lá mồng tơi – em ước cùng ăn đến trọn đời – tang mẹ mãn rồi , bà mối giục – chị đi bát đũa cũng mồ côi … Vị chua ấy lại ngùi ngùi trong một ngày đầy ân nghĩa : Em gọt khế cuối mùa – anh cắn từng lát nhỏ – ôi , quả thường vị chua – mà mọng nhiều thương nhớ … để rồi thi sĩ phải thốt lên : Tôi nợ đời rau trái tôi ăn … - nợ em cài bên cửa một vầng trăng .

Trên Bến My Lăng ấy , thi sĩ sáng đọc Nam Hoa Kinh – tối nằm không hoá bướm – mừng mình chủ được mình – dậy thổi nồi khoai sớm … Còn gì hạnh phúc hơn mình chủ được mình ! Mình chủ được mình để xao xuyến bâng khuâng : Em đến xin hồng , hồng mới nụ – đêm nay hồng nở , bóng em xa – cầm em bữa trước em không ở – giờ biết làm sao cầm được hoa ; để cảm nhận hết tình thân : mở mắt nhìn qua ai đến thăm – thì ra bạn cũ đã mười năm – câu thơ ngày ấy nhoà mưa hạ - còn nửa vầng trăng cứ khuyết thầm …

Cho dù tay bưng thuốc đắng nhìn xuyên chén – năm tháng còn trên mấy đốt tay … thi sĩ vẫn thiết tha : Thu đã đêm sâu nổi tiếng gà – tưởng chừng chốc lát sẽ đi xa – tình còn lưu chút mùi nhân thế – lay lắt hoàng hôn một gốc hoa … Giờ thi sĩ đang ngao du trên chín tầng trời với bạn bè trong Trường Thơ Loạn nhưng đâu đây trên cõi bờ nhân thế nầy còn vang vọng : Bến My Lăng còn lạnh , Bến My Lăng …


Ghi chú :Những chữ in nghiêng được trích từ thơ của nhà thơ Yến Lan

Trần Ngọc Tuấn

Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2011

TRẦN NGỌC TUẤN : ANH THƠ - SẮC QUÊ MÀU NHỚ






ANH THƠ – SẮC QUÊ MÀU NHỚ


Còn gì thanh bình hơn buổi chiều xuân, mưa đổ bụi êm êm trên bến vắngngoài đường đê cỏ non tràn cỏ biếc – đàn sáo đen sà xuống mổ vu vơ – mấy cánh bướm rập rờn trôi trước gió – những trâu bò thong thả cúi ăn mưa. Trái tim nữ sĩ không bồn chồn sao được khi lũ cò con chốc chốc vụt bay ra – làm giật mình một cô nàng yếm thắm – cúi cuốc cào cỏ ruộng sắp ra hoa…

Còn gì trong trẻo hơn buổi sáng hè, gió man mác bờ tre rung tiếng sẻ - trời hồng hồng đáy nước lắng son mây – làn khói xám từ nóc nhà lặng lẽ - vươn mình lên như tỉnh giấc mơ say. Trái tim nữ sĩ không bâng khuâng, xao xuyến sao được khi mây đi vắng trời xanh buồn rộng rãi – sông im dòng đọng nắng đứng không trôi…

Còn gì xao xác hơn ngày sang thu, hoa mướp rụng từng đóa vàng rải rác – lũ chuồn chuồn nhớ nắng ngẩn ngơ bay… Trái tim nữ sĩ không thẩn thờ sao được khi xa xa vẳng đưa hồi ốc rúc – lũ chó lười uể oải sủa mưa suông…

Còn gì vắng vẻ hơn phiên chợ ngày đông, trời rét quá mái lều xơ xác gió – chợ mênh mông quán họp độ mươi người… Trái tim nữ sĩ không se sắt sao được khi đằng kia lặng lẽ nhất có vài người thầy bói – bước gậy lần như những bước chiêm bao…

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt hai mùa sương trắng bay ! Cảnh quê ngày nào trở thành miền ký ức để mỗi lần hành hương về miền tâm linh ấy, tâm hồn nữ sĩ lại ngân rung : trên khoảng biếc mắt sao nhìn thăm thẳm – đấy tiếng lòng, hay đấy tiếng đêm sâu ?


TRẦN NGỌC TUẤN


Ghi chú : những chữ in nghiêng được trích từ thơ của nhà thơ Anh Thơ

Thứ Sáu, 24 tháng 6, 2011

TRẦN NGỌC TUẤN : BÍCH KHÊ - TRONG MÙA TRĂNG TƯỢNG TRƯNG









Bích Khê - trong mùa trăng tượng trưng




Trần Ngọc Tuấn

Thi sĩ dạo trong mùa trăng đầy hoa lá tượng trưng như chim tước nhẹ bay qua trong ngàn xuân ới ai êm luyến màu nhan sắc . Hồn thi sĩ lãng đãng bầu hương nhạc, phất phất gần như phất phất xa…

Trong không gian tơ , không gian tơ gợn sóng, chóang ngợp bởi trăng gây vàng , vàng gây lên sắc trắng, của hồn thu đi lạc ở trong mơNgười cho ta một thanh gươm rất sắc, ta điên rồ…múa giữa áng bình minh ; thi sĩ tê mê gảy điệu Tỳ Bà : ô hay buồn vương cây ngô đồng, vàng rơi! vàng rơi ! thu mênh mông …

Trước vẻ đẹp huyền diệu của giai nhân thi sĩ thốt lên : Nàng là tuyết hay da nàng tuyết điểm, nàng là hương hay nhan sắc lên hương ? Giai nhân bước đi như sông trăng chảy ngọc, tiếng ngọc mầu trăng quấn quít nường , phút giây người lộ mỏng như sương, Nường tan ra nhạc? – Tan ra nhạc! Khung trắng trời mây trắng lạ thường ! Giai nhân sống trên thế hệ , bóng thời gian phải quỵ dưới chân nàng…

Trong đêm xuân thuần tuý và tượng trưng , nâng lên núm vú đồi thi sĩ tận hưởng sữa trăng nhi nhỉ giọt như một đặc ân của tạo hoá ban tặng ; thi sĩ tận hưởng trong ngây ngất, đê mê : non xa trăng đã tròn đầy , em ơi để mặc lòng ngây lên mùa ….

Trong nỗi ray rứt :đêm nay buồn lắm,gục bên giường…tỉnh ra thì thấy mình trong mộng, nửa mảnh trăng treo một mặt buồn ; trong nỗi cô đơn gần như tuyệt vọng :gõ bồn chẳng thấy ai tao khách , cách núi khôn tìm bóng cố nhân ; trong nỗi đau đớn : thân bệnh triền miên sầu quán khách… thân bệnh ngô vàng mưa lá rụng… Thi sĩ vẫn hướng về vầng trăng tượng trưng như một vị thần hộ mệnh : sau nghìn thu nữa trên trần thế, hồn vẫn về trong bóng nguyệt soi

Mùa lại qua mùa , rồi những mùa thu vô hạn thương, trở về dưới nguyệt chập chờn hương, mùa thu ám ảnh nhà thi sĩ, muốn thổi tiêu vàng giữa khói sương…Trong nỗi buồn thanh tịnh, thi sĩ dự báo về nấm mộ mình : Đầy cỏ xanh xao mây lớp phủ , trên mồ con quạ đứng im hơi … Đã bao năm, bạn bè và người thân của thi sĩ không mệt mỏi xua con quạ đứng im hơi ấy, giờ thì con quạ đứng im hơi đã bay đi rồi nhưng dấu vết của nó còn để lại trên nấm mộ như một chứng tích buồn…

Tạo vật biến cải vô thường, hoa cỏ bốn mùa thay đổi tiết … Thi sĩ hiện hữu như một trong cụm cây xanh ngàn năm còn mãi… Trên bầu trời thơ Việt, thi sĩ như ánh sao băng vụt sáng và để lại muôn điều bí ẩn …

Ghi chú :Những chữ in nghiêng được trích từ thơ của nhà thơ Bích Khê
Trần Ngọc Tuấn

Thứ Năm, 23 tháng 6, 2011

TRẦN NGỌC TUẤN : TẾ HANH - HỒN HẬU MỘT DÒNG SÔNG XANH BIẾC









Tế Hanh– hồn hậu một dòng sông xanh biếc




Trần Ngọc Tuấn

Thi sĩ có một dòng sông xanh biếc thường trực trong suy tư, đi về trong cõi nhớ : quê hương ơi lòng tôi cũng như sông.

Dòng sông xanh biếc chảy qua làng quê vốn làm nghề chài lưới – nước bao vây cách biển mấy ngày sông , nơi ấy có con đường nhỏ chạy lang thang – kéo nỗi buồn không chạy khắp làng.

Dòng sông xanh biếc chảy qua tuổi học trò với những ngày nghỉ học tôi hay tới – đón chuyến tàu đi đến những ga để mắt rưng rưng thương những chiếc tàu – ngàn đời không đủ sức đi mau.

Dòng sông xanh biếc chảy qua mùa thu để rồi lưu lại : một ít vàng trong nắng trong cây – một ít buồn trong gió trong mây – một ít vui trên môi người thiếu nữ.

Dòng sông xanh biếc quặn đau trong nỗi niềm ngày Bắc đêm Nam : Muối xát lòng tôi trên bến cửa Tùng , nhưng không ghềnh thác nào ngăn cản được mơ ước của thi sĩ : Tôi sẽ về sông nước của quê hương – Tôi sẽ về sông nước của tình thương và điều đó đã thành hiện thực, trong ngày vui thống nhất hồn thi sĩ bừng lên như đoá hoa vàng kia quá xuân mai lại nở hai lần.

Dòng sông xanh biếc chảy qua mùa hoa, mùa trăng, mùa bão…Dòng sông xanh biếc chảy qua miền thương, miền nhớ, miền nước mắt…để hát lên BÀI CA SỰ SỐNG : Trên mất mát là vô cùng hy vọng – Trên cái chết là vô cùng sự sống – làm một con người khó lắm ai ơi !

Vâng ! làm một con người khó lắm, huống hồ làm một thi sĩ. Một thi sĩ hồn hậu như dòng sông xanh biếc chảy qua cuộc đời…

Ghi chú: những chữ in nghiêng được trích từ thơ của nhà thơ Tế Hanh

Đồng Nai, ngày 17 tháng 7 năm 2009
Trần Ngọc Tuấn

Thứ Ba, 21 tháng 6, 2011

TRẦN NGỌC TUẤN : HÀN MẶC TỬ - HỒN TRĂNG TRONG MÙA NHỚ









Hàn Mặc Tử - hồn trăng trong mùa nhớ




Trần Ngọc Tuấn

Thi sĩ chơi giữa mùa trăng , nhập hồn trong bóng nguyệt : tôi dìm hồn xuống một vũng trăng êm – cho trăng ngập trăng dồn lên tới ngực – hai chúng tôi lặng yên trong thổn thức – rồi bay lên cho tới một hành tinh …




Hành tinh mà thi sĩ bay tới có gió theo lối gió , mây đường mây – dòng nước buồn thiu , hoa bắp lay – thuyền ai đậu bến sông trăng đó – có chở trăng về kịp tối nay …

Hành tinh mà thi sĩ bay tới có trời xuân ngập tràn ánh nắng : mây hờ không phủ đồi cao nữa – vì cả trời xuân tắm nắng tươi … Thi sĩ dạo trong mùa xuân chín , vang vọng đâu đây lời cô thôn nữ hát trên đồi : ngày mai trong đám xuân xanh ấy – có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi ? lòng thi sĩ chợt bâng khuâng : chị ấy năm nay còn gánh thóc – dọc bờ sông trắng nắng chang chang

Hành tinh mà thi sĩ bay tới có tình thu bi thiết lắm thu ơi … Có ngàn trùng bóng liễu trong xanh ngắt – cảnh sắp về đông mắt lệ vơi … Có tiếng gà gáy rụng trăng đầu hạ – tôi hoảng hồn lên giận sững sờ… Thi sĩ đi trong niềm nhớ : anh đi thơ thẩn như ngây dại – hứng lấy hương nồng trong áo em ; đi trong buồn thương vô hạn : đêm nay lại giống đêm nào – nhắp xong chung rượu buồn vào tận gan ; đi trong nỗi sầu vạn cổ : lòng ta sầu thảm hơn mùa lạnh – hơn hết u buồn của nước mây ; đi trong nỗi đau xa cách : người đi , một nửa hồn tôi mất – một nửa hồn tôi bỗng dại khờ …

Trong nỗi bi thương ngất ngư trong vũng máu , thi sĩ trải niềm đau trên mãnh giấy mong manh với tất cả đam mê ,ngây dại : tôi muốn hồn trào ra đầu ngọn bút – mỗi hồn thơ đều dính não cân ta – bao nét chữ quay cuồng như máu vọt … Thi sĩ cất tiếng : anh điên anh nói như người dại – van lạy không gian xoá những ngày… Nhưng làm sao xoá được hồn thơ của thi sĩ , hồn thơ đã nhập vào trăng sao : chỉ có trăng sao là bất diệt – cái gì khác nữa thảy đi qua … Trên bầu trời thanh tịnh kia ai giống như thi sĩ suốt bốn mùa trăng mặc áo trăng

Ghi chú :Những chữ in nghiêng được trích từ thơ của nhà thơ Hàn Mặc Tử
Trần Ngọc Tuấn

Thứ Hai, 20 tháng 6, 2011

TRẦN NGỌC TUẤN : THU BỒN - MỘT DÒNG SÔNG CUỘN SÓNG , MỘT NGỌN NÚI CÔ ĐƠN , MỘT TRÁI TIM RUN RẨY







THU BỒN - MỘT DÒNG SÔNG CUỘN SÓNG - MỘT NGỌN NÚI CÔ ĐƠN - MỘT TRÁI TIM RUN RẨY






Thi sĩ hành hương về ngôi đền tình yêu linh thiêng bằng trái tim chân thành ,kính trọng . Bởi không dễ gì có được phút giây run rẩy : "tôi già hơn em một cuộc chiến tranh - trong buổi trưa nắng khát này - tôi nhận từ tay em bát nước quá đầy - bàn tay tôi run rẩy- làm sao khỏi sánh ra ngoài những gịot nước trong" . "Giọt nước trong" , giọt nước tình yêu , giọt nước hạnh phúc được cất từ dòng sông máu đỏ , dòng sông chảy qua thác ghềnh bom đạn, đau khổ, chia ly…



Với thi sĩ , tình yêu như vùng đất hứa : "thiên đàng hiện ra khi em đến với tôi . Có em ! anh có tất cả những gì anh muốn". Khi cung đàn tình yêu ngân lên giai điệu hạnh phúc : "muôn đời đẹp nhất là thơ - trong là nước mắt , ngu ngơ là tình- bài thơ ta viết cho mình - là bài thơ của mối tình ngu ngơ" ; thi sĩ không một chút đắn đo từ giã "thiên hà ơi ta chán lắm những phù hoa" để "trốn về trái đất ăn năn một lần - rồi xin ở lại cõi trần - làm thơ nhóm bếp đỡ đần cho em"…



Nhưng tình yêu không phải lúc nào cũng hạnh phúc ,bởi đôi khi : "em đến rồi em lại đi - biến anh thành gã Trương Chi không đàn" . Còn gì bi thương hơn "trải qua bao trận mưa dầm - đời còn chút nắng em cầm đi luôn". Khi "dòng suối tóc em mang đi rồi" thi sĩ chỉ biết tự trách mình : "anh không quản thúc được mùa xuân - để những bông hồng trôi ra biểnnếu em bỏ ta đi không phải vì cái chết- anh sẽ tìm em từ phương Đông cho đến trời Tây - những cái gì sáng nhất trên đời cũng trở thành bóng tối-chỉ có gịot nước trong mắt em- vỡ tan ra thành triệu mảnh sao trời" … Khi đối diện với "sự yên lặng thấm vào màn đêm đen sẫm" - "đó là lời giã biệt của em" thi sĩ tự an ủi : "linh hồn của đá là mây - linh hồn của đất là cây xanh rờn - phần con người có cô đơn - phần hoa đẹp có hương thơm không lời"…



Với thi sĩ , tình yêu đồng nghĩa với sự hiến dâng và chấp nhận hiện hữu : "có em anh trở thành triệu phú - có triệu niềm vui và có triệu niềm đau - anh đem triệu niềm vui làm tiệc đãi bao người hàng xóm - còn triệu cơn đau … anh cô thành cao nhấm nháp một mình" . Một mình với tiếng cô đơn không ngọn gió trả lời . Một mình với "một đời anh đi mãi chẳng về đâu" . Một mình với "tiếng rúc tù và … gọi đò mãi … bỗng nhớ ra gọi mình". Một mình "anh trở về hóa đá phía bên kia" …



Bên dòng sông cuộn sóng , trên ngọn núi cô đơn , với trái tim run rẩy thi sĩ dang hai tay về phía cao xanh : "cầu trời sóng gió bình yên - em về xin cứ thiên nhiên mà vềxin giông bão đừng vào đây nữa - gió mưa thôi hãy ở ngoài sân - vì trái tim đã trụi trần như thân xác -người ơi người xin hãy nhẹ bàn chân - cho mặt đất bình yên cây cỏ - một đời xanh như thể chẳng vì ai"… Chỉ có tình yêu, thiên nhiên cây cỏ mới có thể xoa dịu nỗi cô đơn thường trực của thi sĩ . Còn gì cao đẹp hơn một thi sĩ hiến dâng tất cả cho cuộc đời ,khi từ giã cõi trần gian đầy đau thương nhưng rất đỗi đáng yêu này chỉ "xin gởi cho tôi một gói nhân tình" làm hành trang đi về phía bên kia bờ nhân thế !



T.N.T (Đồng Nai)

Thứ Bảy, 18 tháng 6, 2011

TRẦN NGỌC TUẤN :HỒ DZẾNH - BÂNG KHUÂNG MÀU CHIỀU


















HỒ DZẾNH – BÂNG KHUÂNG MÀU CHIỀU


Trong màu chiều khó làm khuây, với tâm thế lòng mình là rừng, hồn mình là mây, thi sĩ như chim rừng quên cất cánh đậu bên ngõ hạnh mấy mùa quen nét thắm – nở bừng khi thoáng bóng hoa lê…

Trong một thoáng ngập ngừng giữa trời không nắng cũng không mưa – chỉ hiu hiu rét cho vừa nhớ nhung , thi sĩ tự nhủ : em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé – để lòng buồn tôi dạo khắp trong sân… Cái nghịch lý : tình mất vui khi đã vẹn câu thề - đời chỉ đẹp khi còn dang dở - thơ viết chớ xong, thuyền trôi chớ đỗ - cho nghìn sau…lơ lững…với nghìn xưa… mãi mãi ám ảnh những ai hơn một lần muốn vén bức màn chiều tâm linh bâng khuâng huyền ảo của thi nhân.

Tự dặn lòng : đừng mong ước cả thiên đường – hãy xin lấy nửa tấc vườn vắng hoa, thi sĩ thong dong về giữa xứ bâng khuâng để yêu bướm bay vô cớ, gió vèo tự nhiên; để mơ mộng : có ai bên cửa ngồi hong tóc – cho chảy lan thành một suối hương; để ngẫm ngợi chuyện ngàn sau : nát thân không nát nổi hồn – lẫn trong cái chết vẫn còn cái đau…

Bóng ai như thi sĩ đang lặng lẽ hành hương về phía CHÂN TRỜI CŨ…



TRẦN NGỌC TUẤN


Ghi chú : những chữ in nghiêng được trích từ thơ của nhà thơ Hồ Dzếnh

Thứ Ba, 14 tháng 6, 2011

TRẦN NGỌC TUẤN : LƯU TRỌNG LƯ - NGƠ NGÁC MỘT MÙA THU











Thi sĩ ngơ ngác như nai vàng đạp lên lá vàng khô. Cái ngơ ngác quý hiếm như ân sủng của Đấng Tạo Hóa ban tặng cho những ai được chọn làm thi sĩ.




Không ngơ ngác sao được khi: nghiêng nghiêng mái tóc hương nồng – thời gian lặng rót một dòng buồn tênh...




Không ngơ ngác sao được khi: sớm vin cành liễu so màu tóc – chiều ngắt hoa lê đọ nụ cười




Không ngơ ngác sao được khi: Ta biết người với người còn dạ sói – trong đêm đen còn nhe trắng hàm nanh…




Thi sĩ ngơ ngác nhưng không hề thờ ơ nên đi giữa vườn nhân dạ ngẩn ngơ – vì thương người lắm, mới say thơ; thi sĩ muốn hôn tất cả hoa cùng nụ – tưởng gió ngàn xa thoảng tới đây thì điều ấy cũng không lấy gì làm lạ.




Trước giờ chia tay với trần gian yêu quí để về với thế giới bên kia, thi sĩ vẫn còn ngơ ngác : Trời đã về chiều – buồn tà, vơ vẩn tà – ta đi tìm ai – bây giờ? – ai tìm ta nổi? – trăm khóa không giữ nổi ta – ta như con chim giữa trời – vô ích ! vô ích ! vô ích ! – không ai giữ nổi ta hết – ta đi tìm người ta yêu…




Mùa thu mới lại về, bóng ai như thi sĩ đang ngơ ngác đạp lên lá vàng khô
________
Ghi chú: những chữ in nghiêng được trích từ thơ của nhà thơ Lưu Trọng Lư












TRẦN NGỌC TUẤN