Chủ Nhật, 3 tháng 4, 2011

TRẦN NGỌC TUẤN : NGUYỄN BÍNH - CÁNH BƯỚM MANG HỒN QUÊ ĐẤT VIỆT







NGUYỄN BÍNH – CÁNH BƯỚM MANG HỒN QUÊ ĐẤT VIỆT




Cánh bướm bay qua làng quê nước Việt, ở đó có nương dâu xanh, chiếc cầu ao, mái rạ - cô gái làng gội tóc nước hương nhu…Ở đó có giếng thơi mưa ngập nước tràn – ba gian đầy cả ba gian nắng chiều…Cánh bướm bay qua sông quê có chiếc thuyền nằm trên cát mịn – có đàn trâu trắng lội qua sông – có cô thợ nhuộm về ăn tết – sương nắng đường xa rám má hồng… xa xa rừng mơ hiu hắt lá mơ rơi… Cánh bướm đồng hành cùng con cò bay lả trong câu hát – giấc ngủ say dài nhịp võng ru … đâu đây thong thả dân gian nghỉ việc đồng – lúa thì con gái mượt như nhung – đầy vườn hoa bưởi hoa cam rụng… Cánh bướm bay qua vườn chanh để tự nhận ra mình : hoa chanh nở giữa vườn chanh – thầy u mình với chúng mình chân quê…




Cánh bướm hơn một lần làm nhân chứng : trên đường cát mịn một đôi cô – yếm đỏ khăn thâm trẩy hội chùa – gậy trúc dắt bà già tóc bạc – tay lần tràng hạt miệng nam mô…Cánh bướm đồng cảm với duyên phận éo le lỡ bước sang ngang : đêm qua mưa gió đầy trời – trong hồn chị có một người đi qua – em về thương lấy mẹ già – đừng mong ngóng chị nữa mà uổng công – chị giờ sống cũng bằng không – coi như chị đã sang sông đắm đò…




Cánh bướm hóa thân thành cánh buồm trong cuộc viễn du tưởng chừng bất tận : hôm nay dưới bến xuôi đò – thương nhau qua cửa tò vò nhìn nhau – anh đi đấy, anh về đâu – cánh buồm nâu, cánh buồm nâu, cánh buồm…




Cánh bướm phiêu bạt tận rừng xa để cất lời ai oán : đêm dài nghe vượn ru con – ai cha mẹ đó mà non nước này… Dù phải trải qua bao phen gió dập mưa vùi nhưng cánh bướm vẫn nguyên trinh một tấm lòng chung thủy : sao đặc trời cao sáng suốt đêm – sao đêm chung sáng chẳng chia miền – trời còn có bữa sao quên mọc – tôi chẳng đêm nào chẳng nhớ em.




Cánh bướm là hiện thân của thi sĩ : có ai điên dại như tôi nhỉ ? – nuôi bướm làm con để nhớ người… Trong nỗi cô đơn tay trắng bạn bè đều lánh mặt – sa cơ thân thích cũng coi thường – sông lặng thấy đâu người gọi gió – trăng tà tìm mãi kẻ mài gươm… thi sĩ vẫn nguyên giọng chân quê mà đầy khí phách : những thằng bất nghĩa xin đừng đến – hãy để thềm ta xanh sắc rêu. Thi sĩ chấp nhận bao nhiêu đau khổ ngần này tuổi – chết cũng không oan uổng nỗi gì, nhưng còn những bài thơ… Những bài thơ như hồn trinh còn ở trần gian – nhập vào cánh bướm mà sang bên này… Từng cánh bướm mang hồn quê đất Việt đã và đang báo tin lành không chỉ riêng cho vườn thơ mang hình chữ S .






TRẦN NGỌC TUẤN






Ghi chú : những chữ in nghiêng được trích từ thơ của nhà thơ Nguyễn Bính

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét