Thứ Tư, 27 tháng 4, 2011

TRẦN NGỌC TUẤN : CHẾ LAN VIÊN - MUÔN MẶT THÁP MỘT HỒN THƠ
















CHẾ LAN VIÊN – MUÔN MẶT THÁP MỘT HỒN THƠ


Thi sĩ hiện hữu như ngọn Tháp muôn mặt, sừng sững giữa bầu trời thơ ca đầy gió nắng…

Khi ngọn gió siêu hình thổi qua…Khi ánh nắng huyền bí lung linh sắc màu tôn giáo chiếu sáng…Tháp có gương mặt Tháp Chàm, đây những tháp gầy mòn vì mong đợi – những đền xưa đổ nát dưới thời gian – những sông vắng lê mình trong bóng tối – những tượng Chàm lở lói rỉ rên than…

Khi ngọn gió rít lên từ bom gầm, pháo dội…Khi ánh nắng sẫm màu chất độc da cam, sạm màu khói súng bao phủ… Tháp có gương mặt của người ra trận, ở đất nước ba tuổi đã rời nôi lên ngựa sắt – tuổi trẻ chơi lau đã chơi trò đánh giặc…thơ chỉ sống một phần cho mình còn ba phần cho nhiệm vụ, nghĩ mà thương…

Khi đối diện với chính mình Tháp hiện hình là Tháp Bay On : Anh là Tháp Bay On bốn mặt – giấu đi ba, còn lại đấy là anh – chỉ mặt đó mà nghìn trò cười khóc – làm đau ba mặt kia trong cõi ẩn hình…

Dẫu ngọn Tháp muôn mặt nhưng trinh nguyên một hồn thơ. Giờ ngọn Tháp đã hóa thành tro bụi nhưng như ngọn cỏ tàn đến tiết lại trồi lên. Hồn thi sĩ giờ siêu thoát tận cõi cao xanh nhưng đâu đây vẫn còn vang vọng giọng trầm buồn : Anh đẽo tâm hồn thành con rối để yêu em – anh hóa gỗ, hóa dây, hóa dại khờ, ngũ sắc – tuồng tích ấy chú rối mình đủ khóc – cần chi bàn tay nào đến giật giật dây thêm – anh rối nước muốn lên bờ thành rối cạn – em đi xa, ao thương nhớ hóa đầy – anh đứng giữa lệ mình trơ vơ không dám khóc – vui nỗi gì khán giả vỗ ran tay?


TRẦN NGỌC TUẤN


Ghi chú : những chữ in nghiêng được trích từ thơ của nhà thơ Chế Lan Viên

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét