Chủ Nhật, 20 tháng 3, 2011

TRẦN NGỌC TUẤN : NGUYỄN LÂM - LANG THANG TRÊN ĐƯỜNG GIÓ







NGUYỄN LÂM – LANG THANG TRÊN ĐƯỜNG GIÓ


Đã có một thời thi sĩ bình an trong lều cỏ, nơi tình yêu đang lên ngôi trong mắt em mênh hơn trời thẳm… Em trong anh…tóc xõa mây vần – áo hanh vàng – xênh xang bán nguyệt… Xa xa thung lũng vàng chân chim, đâu đây thầm thầm tiếng lá – lạ một đường tóc rộn mây

Đã có một thời thi sĩ bất an trong căn nhà lệch tâm nội thất – rui kèo ngộ nhận – ngói âm dương trên mái váo vênh… Bao phiền muộn dâng trào bởi ngồi bên nhaukhông nhận ra nhau. Không nhận ra nhau để rồi ly tán, để rồi sầu hận, để rồi cất lên câu hát cũ đi tìm thương nhớ cũ, để rồi người người về - sao anh ra đi…

Thi sĩ lang thang trên đường gió, nghêu ngao khúc du ca mà buồn cho phận bạc, mà thương cho hình hài thênh thếch man man, mà thao thức trong khuya sóng, mà giăng giăng với lan hè cùng sắc huệ, mà ngổn ngang vỏ đời – tiếng cười rơi – chân trời trong đáy mắt …

Trong lều cỏ vách sương hoang sơ bên đường gió … thi sĩ kết hoa thơm, cỏ lạ, hoa dại, cỏ hèn… thành những vòng thơ tự mình chiêm ngưỡng…


TRẦN NGỌC TUẤN


Ghi chú : những chữ in nghiêng được trích từ thơ của nhà thơ Nguyễn Lâm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét