LƯU QUANG VŨ – BAY GIỮA TRỜI LẬN ĐẬN
Trong đêm sâu chẳng có một ngôi sao, con ong bay giữa trời lận đận. Bay theo đường sáng hắt ra từ những cây nến : không phải nến run rẩy nắp quan tài – kẻ giết người ngủ yên trên giường nệm – không phải nến trên bàn thờ - mọi thần thánh đã trơ gỗ mục – những cây nến trong suốt – sáng trên bàn tay em…
Trong đêm sâu, con ong bay qua thời đau khổ chung quanh đều đổ nát – nỗi cô độc đen ngòm như miệng vực… Bay qua hải cảng không có tàu cập bến… Bay qua nỗi cô đơn rồ dại của hồn mình… Bay qua… Bay qua… Để cuối cùng vẫn gặp biển khơi…và ban mai trong mắt những con gà…
Trong đêm sâu với nỗi hoang mang lạc đường bay, xa xa con bò gầy đói cỏ - đi trên đồng mê man, con ong phải tìm về bếp lửa – xem trẻ mục đồng – múa trong tượng gỗ - những đôi vợ chồng – cởi áo cho nhau… để thắp lên tia hy vọng : nơi ấy em về mưa sẽ tạnh – hoa cúc nở vàng trên cánh tay…
TRẦN NGỌC TUẤN
Ghi chú : những chữ in nghiêng được trích từ thơ của nhà thơ Lưu Quang Vũ