Nhũ đá rêu phong hồn Hương Tích
Cổng trời vời vợi bóng Thiên Trù
Trải bao thế cuộc hưng rồi phế
Vĩnh hằng núi Tuyết một chân tu
Tôi đến cùng em từ Bến Đục
Xuôi dòng suối Yến tới chùa Trong
Hoa mơ thơm suốt chiều hư tưởng
Có làm vơi nhẹ kiếp long đong
Bậc đá cheo leo sương bảng lảng
Người qua còn để lại dấu giày
Tôi qua gửi lại vần thơ vụng
Gọi chút lòng thành với gió mây
TRẦN NGỌC TUẤN
(Trích trong tập thơ GIỮA CỎ, 1996)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét