NGUYỄN TRỌNG TẠO – NGỒI HÁT ĐỒNG DAO
Thi sĩ bất chợt xuất hiện như một khóa sol trên năm dòng kẻ. Những nốt nhạc trên năm dòng kẻ du dương như năm ngọn gió, như năm cánh sóng phập phồng mơn man. Những nốt nhạc trên năm dòng kẻ trầm buồn như năm bài ví dụ… Khởi đầu: gửi em điểm hẹn không tên – người lên đỉnh ngọ bỏ quên bóng mình… Tiếp theo: có nàng thục nữ phòng không – ngó qua cửa khép hoa hồng thơm chay… Rồi đến: cho anh một mảnh trời xanh – trời thành hồ biếc anh thành cù lao… Thêm nữa: con đường từ ghét đến yêu – đỏ đen sấp ngửa liêu phiêu một đời… Và cuối cùng: có nàng lạ lạ quen quen – mở thơ anh đọc rồi quên qua đò…
Thi sĩ bất chợt xuất hiện như gã nhà quê ngác ngơ giữa phố nghêu ngao mấy khúc đồng dao cho người lớn: có con người sống mà như qua đời – có cái chớp mắt đã nghìn năm trôi… Thi sĩ lang thang, đơn độc – bước trên đường Không Tên; có không một nàng Hạnh Phúc - ở số nhà Lãng Quên lắng nghe thi sĩ hát mấy khúc sonnê buồn? Chia cho em một đời tôi – một cay đắng, một niềm vui, một buồn…Chia cho em một đời say – một cây si, với, một cây bồ đề…Chia cho em một đời thơ – một lênh đênh, một dại khờ, một tôi…
Thi sĩ bất chợt xuất hiện giữa làng quan họ như một liền anh thấy đẹp là mê – thấy ghen là sợ thấy quê là nhà. Sau phút giây giã bạn, thi sĩ không quên: ước chi đến hẹn người ơi…dẫu mơ hồ biết rằng ngày mai: Em bỏ tôi đi dằng dặc mùa đông – Tôi tìm gầy guộc gặp em bạc lòng.
Thi sĩ xuất hiện như một gã biết chơi; chơi đến tận cùng ý tưởng, chơi đến quên hết mọi rủi ro thường nhật…Thật ra cuộc đời cũng là một cuộc chơi, cuộc chơi sinh tử. Với tâm thế: Ngoài kia trời đất giao thân – Tôi còn mắc nợ giai nhân một đời và hơn thế nữa: Ở trên cao biết mình là con nợ - Khi nước dưới đất nâu thương nhớ chảy lên trời, thi sĩ nương thân vào cõi tạm mà chơi, chơi đến giọt cuối cùng…
TRẦN NGỌC TUẤN
*Ghi chú: những chữ in nghiêng được trích từ thơ của nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo
Thi sĩ bất chợt xuất hiện như một khóa sol trên năm dòng kẻ. Những nốt nhạc trên năm dòng kẻ du dương như năm ngọn gió, như năm cánh sóng phập phồng mơn man. Những nốt nhạc trên năm dòng kẻ trầm buồn như năm bài ví dụ… Khởi đầu: gửi em điểm hẹn không tên – người lên đỉnh ngọ bỏ quên bóng mình… Tiếp theo: có nàng thục nữ phòng không – ngó qua cửa khép hoa hồng thơm chay… Rồi đến: cho anh một mảnh trời xanh – trời thành hồ biếc anh thành cù lao… Thêm nữa: con đường từ ghét đến yêu – đỏ đen sấp ngửa liêu phiêu một đời… Và cuối cùng: có nàng lạ lạ quen quen – mở thơ anh đọc rồi quên qua đò…
Thi sĩ bất chợt xuất hiện như gã nhà quê ngác ngơ giữa phố nghêu ngao mấy khúc đồng dao cho người lớn: có con người sống mà như qua đời – có cái chớp mắt đã nghìn năm trôi… Thi sĩ lang thang, đơn độc – bước trên đường Không Tên; có không một nàng Hạnh Phúc - ở số nhà Lãng Quên lắng nghe thi sĩ hát mấy khúc sonnê buồn? Chia cho em một đời tôi – một cay đắng, một niềm vui, một buồn…Chia cho em một đời say – một cây si, với, một cây bồ đề…Chia cho em một đời thơ – một lênh đênh, một dại khờ, một tôi…
Thi sĩ bất chợt xuất hiện giữa làng quan họ như một liền anh thấy đẹp là mê – thấy ghen là sợ thấy quê là nhà. Sau phút giây giã bạn, thi sĩ không quên: ước chi đến hẹn người ơi…dẫu mơ hồ biết rằng ngày mai: Em bỏ tôi đi dằng dặc mùa đông – Tôi tìm gầy guộc gặp em bạc lòng.
Thi sĩ xuất hiện như một gã biết chơi; chơi đến tận cùng ý tưởng, chơi đến quên hết mọi rủi ro thường nhật…Thật ra cuộc đời cũng là một cuộc chơi, cuộc chơi sinh tử. Với tâm thế: Ngoài kia trời đất giao thân – Tôi còn mắc nợ giai nhân một đời và hơn thế nữa: Ở trên cao biết mình là con nợ - Khi nước dưới đất nâu thương nhớ chảy lên trời, thi sĩ nương thân vào cõi tạm mà chơi, chơi đến giọt cuối cùng…
TRẦN NGỌC TUẤN
*Ghi chú: những chữ in nghiêng được trích từ thơ của nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét