nhà thơ Trần Ngọc Tuấn
Thứ Hai, 18 tháng 10, 2010
TRẦN NGỌC TUẤN : CHÂN NHƯ
Ngời ngời
Vừng sáng
Chân Như
Ánh nhìn Diệu Pháp
Nụ cười Liên Hoa
T.N.T
Thứ Ba, 12 tháng 10, 2010
TRẦN NGỌC TUẤN : TỰ TÁNH
Bản lai diện mục là đây
Sao còn tìm kiếm đêm ngày xa xôi
An nhiên tại chỗ ta ngồi
Sao còn điên đảo bồi hồi trước sau
T.N.T
Thứ Năm, 7 tháng 10, 2010
TRẦN NGỌC TUẤN : HÀ NỘI TRỜI MƯA
Hà Nội trời mưa
Buồn lưa thưa hạt
Giọt rơi thấm cát
Giọt nhòe mắt nhau
Con tim đi hoang
Trong mùa độ lượng
Một lần qua ngưỡng
Ngàn trùng mưa giăng.
T.N.T
Thứ Bảy, 2 tháng 10, 2010
TRẦN NGỌC TUẤN : THĂM VĂN MIẾU NHỚ NGÔ THÌ NHẬM
Roi quất vào Người
Đá hằn vết đau tiến sĩ
Vệt sử buồn cộm một triều vua
Nay bờ cõi yên bình
Cháu con trùng tu Văn Miếu
Nghe hồn về
Điền vết chữ trên bia.
T.N.T
Bài đăng mới hơn
Bài đăng cũ hơn
Trang chủ
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)