Chủ Nhật, 27 tháng 9, 2009

TRẦN NGỌC TUẤN : HOA DẠI BÊN ĐÌNH




Biết thân hoa dại bên đình

Cũng xin vắt kiệt hồn mình mà thơm


TNT

Thứ Ba, 22 tháng 9, 2009

TRẦN NGỌC TUẤN : KỸ NỮ




Thương em kỹ nữ ngực đầy

Nửa vui tím nụ . Nửa ngây dại hồn .


TNT

TRẦN NGỌC TUẤN : PHÙ DUNG



Chợt mai. Chợt ngọ. Chợt hoàng hôn

Biệt biệt lời hoa khúc hoạ hồn ...


TNT

Thứ Hai, 21 tháng 9, 2009

TRẦN NGỌC TUẤN : NÉT HOA




Tình đơm một đoá xương rồng

Ta sa mạc trắng. Em hồng nét hoa.


TNT

Chủ Nhật, 20 tháng 9, 2009

TRẦN NGỌC TUẤN : TÌM



Mẹ đi tìm con

Mỏi mòn con mắt


Vợ đi tìm chồng

Thăn thắt ruột gan


Em đi tìm anh

Vật vờ nỗi nhớ


Người đi tìm người

Biền biệt cỏ lau


TNT

Thứ Bảy, 19 tháng 9, 2009

TRẦN NGỌC TUẤN : BẾN XƯA



Bãi đời vọng nhớ

Biển gọi xưa về

Loanh quanh bến cũ

Tìm dấu chân em

Gặp dấu chân mình


TNT

TRẦN NGỌC TUẤN : BỐN MÙA



Chút nắng giữa thu

Cơn mưa đầu hạ

Giọt mù cuối đông

Bốn mùa

Sương gió ăn đong

Chút xuân sót lại

Còn mong

Em về


TNT

Thứ Sáu, 18 tháng 9, 2009

TRẦN NGỌC TUẤN : RỠN



Đến giờ rồi cũng qua truông

Tiếng reo mời gọi không buồn ngoảnh trông

Rỡn chơi một kiếp đi rong

Toé tung bọt nước giữa dòng thuyền trôi

Xin em rỡn một lần thôi

Mai về trên ấy đôi môi còn buồn


TNT

TRẦN NGỌC TUẤN : THƯA EM



Rượu vui quen miệng gọi tên

Những ngày xưa cũ, em ghen làm gì

Thương em , bỏ núi tôi đi

Thương tôi em bỏ... Trách chi những lời

Mốt mai tình có xa rời

Bới tìm trong cỏ một thời, thưa em !


TNT

Thứ Tư, 16 tháng 9, 2009

TRẦN NGỌC TUẤN : PHIÊU BỒNG MẤY ĐỘ



Phiêu bồng mấy độ đi hoang

Chân đưa mấy nẻo chiều ngang trái chiều

Em xa

Cõi lạnh đìu hiu

Mình tôi

Lặn ngụp

Buồn leo lắt buồn

Đất khô thèm hạt mưa nguồn

Tôi ngồi giải mộng. Em cuồn cuộn giông.


TNT

TRẦN NGỌC TUẤN : GIỮA CỎ



Lạy em giũ sạch muộn phiền

Cho tâm thanh bạch giữa miền phù hoa

Lạy em bớt tiếng chua ngoa

Đời cay đắng lắm lại qua làm gì

Lạy em hãy ít so bì

Trăm năm rồi cũng bay đi úa vàng

Lạy hừng đông tới đêm tàn

Có nghe tôi lạy giữa ngàn cỏ ru


TNT


Thứ Ba, 15 tháng 9, 2009

TRẦN NGỌC TUẤN : VẼ NÚI



Bạn về núi sống với rừng

Bỏ quên phố thị tưng bừng ngựa xe

Lãng du tình suối hồn khe

Đi lâu lắc, có buồn nghe tiếng người

Bạn đi gởi lại tiếng cười

Tôi ngồi vẽ núi lạnh mười ngón tay


TNT

Chủ Nhật, 13 tháng 9, 2009

TRẦN NGỌC TUẤN : NGƯỜI VỀ VỚI THƠ





Mừng người về lại với ta


Bao phen nắng tưới mưa sa mịt mờ




Mừng người về lại với thơ


Hồn nhiên câu chữ ngu ngơ điệu vần




Mừng người về lại chân thân:


Một dòng nước lặng trong ngần suối reo




TNT

Thứ Bảy, 12 tháng 9, 2009

TRẦN NGỌC TUẤN : QUA SÔNG





Lục bình nở tím dòng thơ


Đò ngang một chuyến ai chờ qua sông




TNT


TRẦN NGỌC TUẤN : ĐƯỜNG SÁNG





Đoá hoa hạnh phúc dâng hương


Trái tim vô ngã sáng đường chân như




TNT

TRẦN NGỌC TUẤN : NIỆM





Đất trời


Nắng nắng


Mưa mưa


Hằng tâm tĩnh lặng


Mùa mùa an cư




TNT

TRẦN NGỌC TUẤN : NGUYỆN





Miệt mài nước chảy qua khe


Loi thoi đá cuội nằm nghe sơn hà


Càng trì niệm càng thiết tha


Ung dung tự tại nhẹ qua luân hồi




TNT


TRẦN NGỌC TUẤN : NGỘ





Núi tự núi, sông tự sông


Mùa xuân miên viễn cõi lòng vô biên


Hốt nhiên gặp ánh mắt thiền


Chân tâm bừng ngộ giữa miền vô ngôn




TNT




Thứ Năm, 10 tháng 9, 2009

TRẦN NGỌC TUẤN : CỬA KHÔNG





Dạo chơi qua cửa nhà thiền


Thân là thân giả giữa miền ma ha


Thênh thang đi dưới mưa hoa


Có là duyên hợp, không là chân tâm




TNT




TRẦN NGỌC TUẤN : GIỮA MIỀN THANH TỊNH





Trước là không


Sau là không


Giữa miền thanh tịnh


Thấy ông Bụt hiền




TNT


TRẦN NGỌC TUẤN : TRONG VƯỜN VÔ ƯU





Mưa hoa giọt giọt cam lồ


Thơm sen ngày hạ giữa hồ tịnh tâm




TNT




TRẦN NGỌC TUẤN : DƯỚI CỘI BỒ ĐỀ





Thân nghiêm


Trí sáng


Tâm an


Tiếng chuông chánh niệm


mênh mang vườn thiền


Lặng yên tìm một cõi riêng


Nghe chim hót pháp vui miền chân như




TNT


TRẦN NGỌC TUẤN : RỖNG RANG





Lên rừng nghe thác đổ


Xuống biển nghe sóng gầm


Trầm tư trong cõi vắng


Nghe tâm mình rỗng rang




TNT




Thứ Tư, 9 tháng 9, 2009

TRẦN NGỌC TUẤN : ÁNH VÀNG HOA NGHIÊM





An nhiên bên phiến đá này


Con sâu cái kiến chờ ngày hoá thân


Từ trong vô lượng phát tâm


Chân như thanh tịnh ánh vàng Hoa Nghiêm




TNT




TRẦN NGỌC TUẤN : TRĂNG PHÁP HOA





Áo trần còn vướng mùi tục lụy


Linh Sơn bao kiếp hãy còn xa


Đêm mơ thoát khỏi ngôi nhà lửa


Huyền nhiệm bên trời trăng Pháp Hoa




TNT




TRẦN NGỌC TUẤN : TRÊN NÚI TUYẾT





Trần lao phiền não mà chi


Về ngồi dưới cội từ bi định thiền


Bên triền núi tuyết nghiêng nghiêng


Có ông Phật sống hồn nhiên mỉm cười




TNT




TRẦN NGỌC TUẤN : LẮNG NGHE





Ai say gió thoảng mây bồng


Ai đang chìm nổi giữa dòng u mê


Lắng nghe chuông vọng bồ đề


Thuyền xuôi tới bến, đường về hoa bay




TNT




TRẦN NGỌC TUẤN : VỀ





Ở đời tham miếng cỏ non


Mà thành thân ngựa mỏi mòn nước phi


Thôi về quán niệm từ bi


Ngại chi giông bão sân si quanh mình




TNT




Thứ Ba, 8 tháng 9, 2009

TRẦN NGỌC TUẤN : RA KHƠI





Nhẹ nhàng cánh nhạn qua sông


Nhạn không lưu bóng, sông không giữ hình (*)


Thung dung tiếp cuộc đăng trình


Mặc con sóng vỗ, một mình ra khơi




(*)ý cổ nhân




TNT

TRẦN NGỌC TUẤN : VÔ THƯỜNG





Chim sa


Cá nhảy


Mây vờn


Đầu sân lá rụng


Cuối vườn hoa khai




TNT




TRẦN NGỌC TUẤN : TỰ DO





Đi biết đi


Dừng biết dừng...


Bước chân chánh niệm


Con đường tự do




TNT




TRẦN NGỌC TUẤN : TUỲ





Trong cơn gió nghịch mưa cuồng


Tuỳ duyên an trụ


Tuỳ nguồn tịnh tâm




TNT




TRẦN NGỌC TUẤN : MỪNG TRĂNG





Lắng nghe gió thoảng qua cây


Cành non lộc nhú lá bay la đà


Vội gì sự sự đều qua


Hai tay nâng một chén trà mừng trăng




TNT




TRẦN NGỌC TUẤN : TRÀ SỚM





Qua đêm phiền não tan rồi


Ấm ly trà sớm ta ngồi với ta


Hiên ngoài vài giọt sương sa


Tan trên chồi biếc chan hoà nắng mai




TNT




TRẦN NGỌC TUẤN : TỰ MÌNH





Tự mình nhặt lá bồ đề


Thấy ông Bụt hiện vỗ về yêu thương




Tự mình giã biệt tai ương


Về nghe chim hót lạ thường non xanh




Tự mình gió mát trăng thanh


Đồi hoang sông vắng chợt thành thiên thai




TNT




TRẦN NGỌC TUẤN : QUÊN







Ngồi đây nhìn chiếc lồng son


Tiếng chim cô độc nỉ non gọi mời




Ngồi đây hoa lá tơi bời


Cuối đường thấp thoáng bóng người liêu xiêu




Ngồi đây từ sáng tới chiều


Hốt nhiên quên hết bao điều dại khôn




TNT




TRẦN NGỌC TUẤN : LẶNG





Đất nứt nẻ đồng khô mùa khát


Ta còn gì ngoài nắng lặng im




Tâm địa chấn rùng rùng biển động


Ta còn gì ngoài sóng lặng xô




Mưa trút nước lũ tràn đê vỡ


Ta còn gì ngoài mây lặng trôi




Cây trụi lá trơ thân giông bão


Ta còn gì ngoài gió lặng yên




Mùa cuối đông vườn không ong bướm


Ta còn gì ngoài hoa lặng rơi




Chuyến hạnh phúc còn không vé vớt


Ta còn gì ngoài em lặng đau




Thanh tịnh một vì sao lẻ bóng


Ta còn gì ngoài ta lặng thinh




TNT


Thứ Hai, 7 tháng 9, 2009

TRẦN NGỌC TUẤN : MÊ





Mải mê lên núi tìm trầm


Có hay trầm ở trong tâm yên bình


Mải mê trong cõi hư vinh


Một hôm đất gọi giật mình trắng tay




TNT






TRẦN NGỌC TUẤN : NGẮM SÓNG





Bên gốc đại già ngồi ngắm sóng


Hoa rơi... bọt vỡ... trắng lưng thềm


Hồn nhiên thơ dại ngồi xây tháp


Chớp mắt tan hoà trong sóng êm




TNT




TRẦN NGỌC TUẤN : KHÔNG ĐỀ





Bạn mới tìm chưa thấy


Bạn cũ ngày thưa dần


Vui còn đôi cánh bướm


Vẫn rập rờn trước sân




TNT




TRẦN NGỌC TUẤN : MỘT HÔM





Một hôm trăng gió ơ hờ


Giở tờ thơ cũ thấy ngờ nghệch xưa




Một hôm an trụ dưới mưa


Bồ đề lá rụng gió ùa chân kinh




Một hôm đối diện chính mình


Mừng còn nhịp đập chân tình trong tim




TNT




TRẦN NGỌC TUẤN : TRẮNG





Sông trắng thong dong thuyền độc mộc


Lau trắng đôi bờ lạnh tiếng thưa


Đêm trắng dế giun mừng hoá kiếp


Đất trắng an bình hoa trắng mưa




TNT




TRẦN NGỌC TUẤN : CHÂN NHÂN





Người như cây mọc giữa rừng


Chim kia đến hót tưng bừng rồi bay




Người như một ngọn cỏ may


Hạt sương vừa tụ phút giây tan rồi




Người như dòng nước quanh đồi


Âm thầm chảy giữa lở bồi suối khe




TNT


TRẦN NGỌC TUẤN : HỎI THĂM





Hỏi thăm người trốn chơi xa


Mà sao râu tóc phôi pha bụi trần




Hỏi thăm người biệt giai nhân


Mà sao nhan sắc tần ngần ngóng trông




Hỏi thăm người có hay không


Mà sao chuông vọng âm âm gió mùa




TNT




TRẦN NGỌC TUẤN : NGỒI CÂU





Chẳng chấp gì bé lớn


Một mình nghe lặng thinh


Mây trên đầu luẩn quẩn


Ông ngồi câu bóng mình



TNT

Chủ Nhật, 6 tháng 9, 2009

TRẦN NGỌC TUẤN : VẬY THÔI





Sáng nay hoa nở tình cờ


Có con bướm đậu trên bờ ngó sang


Vậy thôi, bao chuyện luận bàn


Kể chi bướm dập, hoa tàn ngày sau




TNT




TRẦN NGỌC TUẤN : ĐÂU NGỜ



Đâu ngờ một ngọn gió lay


Mà hoa rơi rụng mà mây tan tành


Đâu ngờ một đọt đầu cành


Rừng xưa lại thắm, mùa xanh lại về




TNT


Thứ Bảy, 5 tháng 9, 2009

TRẦN NGỌC TUẤN : QUA DỐC SƯƠNG MÙ



Gánh củi qua dốc sương mù


Mồ hôi giọt giọt, gió ù ù bay


Nghìn tia nắng dệt trang ngày


Bước chân hoan hỉ, đêm này lửa reo




TNT


TRẦN NGỌC TUẤN : TỰ NHIÊN



Trăng tự sáng giữa tầng không


Suối tự chảy giữa mênh mông đất trời


Kìa ai bất chợt tự cười


Trái tim tự hát lẽ đời tự nhiên





TNT

TRẦN NGỌC TUẤN : KHO BÁU



Suối reo, biển lặng, sông đầy


Vầng trăng tròn trặn, mây bay yên bình


Cánh én liệng, nụ hoa xinh


Tình người chân thật, hồn mình an nhiên




TNT